Marki
Vietnam
bài đă gửi
|
Gửi lúc - 15/09/2002 : 13:30:56
Ngôi trường thân yêu
Ai cũng một thời cắp sách đến trường, cũng một thời vô tư để rồi rưng rưng lệ “tôi buồn chẳng hiểu v́ sao tôi buồn” đúng ko? thuở đi học đẹp lắm, mộng mơ lắm và cũng đáng yêu lắm! Tôi nhớ như in những buổi đầu đi học, nhớ thương những ngôi trường một thời tôi đă từng học từ Tiểu học, THCS, PTTH và sắp tới sẽ là ĐH. Những ngôi trường với những lứa bạn bè mà tôi quen, những thày cô tôi mến, những con đường nằm dưới hàng cây ŕ rào rũ những chiếc lá vàng mùa thu, những con đường Hà Nội đẹp lắm. Chẳng hiểu sao mỗi lần đi ngang qua những ngôi trường cũ tôi chợt ngậm ngùi tiếc nuối và nhớ về nó với một kí ức thật đẹp, dịu dàng và lăng mạn. Tôi nhớ những lần thi cử, kiểm tra liên miên của học sinh lớp chọn A1, của những lớp chuyên, những mẹo quay bài, học tủ mà bất ḱ đứa học sinh nào đă một lần cắp sách đều biết. Hồi đi học tôi là một thằng học tṛ nghịch ngợm có tiếng từ cấp I đến cấp III nhưng lại ko bao giờ phỉa vào sổ đen của nhà trường v́ các thày cô chẳng hiểu sao lại rất quư tôi, có lẽ là do tôi hay mỉm cuời (?) Tôi nhớ như in những lần đánh nhau, những chiến tích đi vào huyền thoại của ngôi trường cấp I, cấp II mà nếu một lần bạn ghé qua hỏi thày cô giáo cũ dạy tôi th́ chắc chắn họ sẽ ko quên đâu. Tôi nhớ cả một câi câu nói đă trở thành “bất hủ” của ḿnh mà đi đâu thày cô giáo nào cũng biết. Đó là hồi học lớp 4, tôi có chân trong đội học sinh giỏi trường đi kéo giải nhưng do cái tội “mang vũ khí thô sơ” đi học đă khiến cô hiệu trưởng tống cổ tôi ko cho ôn trong đội nữa và cô đă hỏi tôi tại sao tôi lại dại dột đánh mất hi vọng thế. Lúc ấy dù bé tí ti nhưng chẳng hiểu tại sao tôi lại trả lời cô “Nếu đi học mà làm một học sinh b́nh thường th́ đó ko phải là em nhưng để làm được điều khác thường khiến thày cô sau này nhớ đến em chỉ có 2 cách. Một là học thật giỏi, cái này chưa chắc em làm được và hai là nghịch thật giỏi, cái này có lẽ em làm được!”. Chính cái quá khứ “huy hoàng” ấy mà nhiều người biết đến tôi khi bạn hỏi về Sơn – Marki, mặc dù giờ đây tôi đă là Marki – Cobain rồi nhưng có lẽ mọi người vẫn quư tôi như xưa, với biệt danh thuở xưa. Đi học đối với tôi là một cực h́nh nhưng kiểm tra đôi với tôi lại là một ân huệ v́ tôi cực ghét lên bảng. Nếu kiểm tra Toán – lư – Hoá mà quay bài th́ đó là điều sỉ nhục lớn nên tôi ko bao giờ qua bài 5 môn chính cả nhưng điểm ko tồi bao giờ. Một ngày tôi đi học tít tḥ ḷ, từ chính khoá đến học thêm và chỉ ngủ có 5 tiếng nhưng lại làm bài có 2, 3 tiếng chủ yếu là bài học thêm c̣n bài trên lớp th́ ngó qua thấy dễ là bỏ ngay. Nếu bạn cho rằng tôi là một kẻ tự kiêu hoặc quá tự tin trong học tập th́ ko phải đâu mà đó là tôi đă học được sự nhanh nhạy nắm chắc bài trên lớp và về nhà th́ viết lại toàn bộ bài giảng của giáo viên (tất nhiên chỉ ư chính thôi) ra giấy – hoàn toàn chính xác là bạn đă OK rồi. Trong lớp tôi luôn cố t́m đối thủ để cạnh tranh và lớp tôi (cấp III) có một tật là rất thích chơi Game, tôi cũng thường xuyên lên Net và vào chơi Game đến nỗi bố mẹ tôi phát cáu v́ tôi, v́ cách học hiểu chẳng tư duy của tôi và chẳng ai tin tôi có thể làm được cái điều mà ít ai làm được, nhưng hoàn toàn trái ngược. Tôi ôn thi tốt nghiệp có 1 tuần và ôn thi đại học có 2 tuần, hoàn toàn ko phịa đâu bởi bọn bạn tôi cũng ôn như vậy mà! Tốt nghiệp đủ điểm để được cộng nhưng vẫn bằng trung b́nh v́ Văn “lởm” quá c̣n ĐH vẫn thừa điểm. mà bạn nào muốn học kinh nghiệm mấy nhân học như tôi đỗ khoa công nghệ Quốc Gia và Bách Khoa th́ để tôi cho mail.
Ngôi trường cấp III của tôi mang tên Trần Phú, một ngôi trường dáng đẹp vào loại nhất Hà nội và nó cũng nổi nhất Hà Nội. Người ta hay gọi là Trần Đú nhưng họ lại là những người kêu gào theo phong trào là nhiều chứ hăy cứ thử một lần khoác áo đồng phục trường xem? TP quanh năm mặc đồng phục th́ sành điệu được với ai? Hoạ chăng là lúc tan trường! Kỉ luật nghiệm ngặt, kỉ luật thép nhất HN là TP. Đi học muộn th́ ngồi đấy làm bản kiểm điểm rồi chờ đến giờ ra chơi vào học, mặc sai đồng phục th́ bye bye luôn buổi học bởi nếu bạn đi học sẽ lên văn pḥng đấy! Nhuộm đầu xanh đỏ, để tóc dài -> Cực h́nh. ĐỨng dưới cờ nghe “mát mẻ” rồi một cái giấy đ́nh chỉ 1, 2 tuần to đùng hoặc thày cô chủ nhiệm ngứa mắt quá chạy xuống căng tin vác kéo lên xoẹt xoẹt, tông đơ miễn phí. Đi xe máy ư? Nhiều thật nhưng nếu bị phát hiện th́ thày giáo chỉ cho công an đến xịch lên đồn luôn. Kiểm tra bá th́ thày cô hắc cực đừng mong quay cóp làm ǵ mà hơn nữa năm nay mỗi lớp thêm 2 cái camera th́ đến thánh cũng ko chối được nữa là… nên nói chung một vài con sâu bỏ rầu nồi canh thường được bia miệng thêu dệt lên cho oai chứ dân TP học điên mà nghịch th́ cũng kinh lắm, đầu vào luôn là 1/5 trường điểm chuẩn cao nhất HN và tŕnh độ học lực cũng thế! Tôi phải nói tôi thật tự hào v́ tôi là học sinh Trần Phú mới đúng. Ngôi trường ấy đă cho tôi có thêm nhiều bạn bè, nhiều cô em gái (những cô bé 86, 85 luôn viết thư, gọi điện, mail thăm hỏi tôi), cho tôi những mối t́nh đầu đẹp như một bài thơ. Khi đi học có những thày cô tôi ghét lắm nhưng giờ nghĩ lại lại thấy thương thương, nhớ những bài kiểm tra điểm kém, những lần đứng dưới cờ để cả trường “chiêm ngưỡng” v́ tội ném phấn, phi máy bay nên vào sổ đầu bài. Nhớ lắm từng gương mặt mến thân của thày cô bạn bè nơi đây, nhớ những buổi cắm trại, thăm quan, những đêm ngủ nhà sàn con trai con gái gọi nhau í ới, nhớ cả lần lấy trộm súng bộ đội nghịch chơi, lần đốt hạt thối, dính kẹo cao su, nghịch mắm tôm, ném nước,… Tôi nhớ tất cả v́ chẳng muốn quên chúng, đă từ lâu tôi coi đó như một phần tâm hồn tôi và ngôi trường là mái nhà của ḿnh. cả lần làm thơ “đấu khẩu” thầy hiệu phó để rồi vinh dự được thày công nhận thơ hay hơn của thày, đuợc nhận giải 3 thơ toàn trường. Nhớ cả lũ bạn nghịch như quỷ đă phá vỡ buổi hẹn ḥ với mối t́nh đầu cô bé lớp A8 xinh như mộng trong đêm Hoa Khôi, những bông hồng lần đầu tiên trao tặng người ḿnh yêu quư. Tất cả khẽ đến rồi qua đi như mộ giấc mơ mà chỉ có ngôi trường là biết, là hiểu được ḷng tôi.
Tôi đă khóc hồi cuối năm lớp 12, nh́n thày giáo già thôi chức hiệu trưởng, lầm lũi đi về trong bóng chiều khi lũ học sinh lớp 12 khóc ướt đầm vạt áo dài trắng c̣n tụi con trai cố nín để nhoẻn cười trong những tấm ảnh kỉ niệm. Tôi nhớ cả gốc nhăn, gốc xoan, gốc bằng lăng tím và cả cây đa già hàng chục tuổi vẫn ríu rít tiếng chim kêu sớm chiều. Những giọt nước mắt ko chảy ra, những tiếng nấc ko cất thành lời và cả những bó hoa của thành viên TPG và nhữngg người em kết nghĩa tặng tôi nữa. Ngôi trường ấy đă cho tôi những tháng ngày hạnh phúc, trong một lớp học hạnh phúc và những người bạ tuyệt vời sẵn sàng xả thân v́ bạn bè, những cô em gái xinh xắn mến yêu những khi buồn lại gọi điện tṛ chuyện cùng tôi. Tôi đă sống, đă đi qua từng khoảnh khắc đáng nhớ mà chiếc đồng hồ già nua trước cổng trường vẫn điểm từng hồi để giờ đây ngó lại ḷng thấy thật thoải mái mà ko hề nuối tiếc. Có lẽ tôi đă t́m thấy t́nh yêu, t́m thấy niềm tin và hi vọng từ đây từ những ngôi trường thân yêu để sau này ko bỡ ngỡ trên Trường Đời. Xin cảm ơn tất cả!
C̣n bạn th́ sao? Ngôi trường bạn yêu? Nguyệt ca và trường Thăng Long?
* Giáo sư t́nh yêu học hội chuột chít chít 1984Club
* Điều khó nhất trên đời là làm một trang nam tử, ư chí vững vàng mà t́nh cảm mênh mang.
|